Ba kể con nghe câu chuyện ngày xưa nội vẫn kể,
Câu truyện từ thời ông cha theo vết nàng Huyền Trân.
Đèo Hải Vân cao, mây bay gió thổi,
Vó ngựa lướt nhanh thành một dải sơn hà.
Mẹ kể con nghe câu chuyện bọc trăm trứng,
Câu truyện năm nào mẹ thuộc lòng từ cái thủa nằm nôi
Năm mươi người con lên ngàn nơi núi rừng xanh thẳm,
Và biển Đông còn đó bóng Lạc Long cha rồng.
Ba mẹ kể con truyện ngày xưa ngày xửa,
Nào vua Lý rời đô, nào vua Lê đánh giặc Minh.
Bóng cụ rùa thiêng ẩn hiện theo mây nước,
Đảo xa sóng gầm, tưới mát đám cỏ xanh.
Ngày xưa con bé, mẹ hát ru con bằng cơn sóng dữ,
Tiếng Bạch Đằng giang, và tiếng thét kẻ xâm lăng.
Mẹ dạy con nơi Nam Quan hiểm yếu,
Quách Quỳ, Liễu Thăng dũng tướng cũng vong mình.
Ấy truyện cổ tích ngàn đời xưa đã thế,
Tổ quốc linh thiêng hai tiếng ấm bên tai.
Hoàng Trường Sa, đảo xa mờ xa tắp,
Bố chỉ vào tim: "hải đảo ở trong con."
Tháp Bút, Đài Nghiên là nơi thiêng bậc nho gia văn sĩ,
Trời bỗng nổi cuồng giông, bóng tàu lạ át vía các công hầu.
Cổng bộ binh liệu có mời bô lão bàn việc nước,
Tuổi trẻ sục sôi lắm kẻ cũng muốn thành Hoài Văn.
Giữa biển cả có muôn trùng sóng vỗ,
Mảnh ván tàu sóng đánh dạt về đâu?
Muối biển vị mặn hòa quyện thêm vị máu,
Đen ngòm dưới đáy, thủy thủ anh nằm đâu?
Hoàng Sa trong tim con, ba bảo vậy...
Quân giặc nước lạ chiếm lấy, lòng con trẻ nhói đau.
Cam xưa trơ bã, tay con nay nhỏ bé,
Nắm đấm giơ cao mong đuổi đám giặc thù.
Trường sa trong tim ba, ba từng bảo con thế,
Nơi đảo xanh yêu thương, con mơ ngày đặt chân.
Máu các anh đã đổ, chắc nước biển nơi này mặn lắm.
Nước biển mặn vì chan hòa máu hùng anh.
Việt Nam muôn năm, giữ lũy tre và đồng ruộng.
Việt Nam muôn năm, giữ lấy rừng và biển xanh.
Bao lớp người nối bước nhau dựng giữ nước,
Vâng với núi sông, lừng lẫy bóng gươm thiêng...
No comments:
Post a Comment