Tuesday, August 14, 2012

Bài dự thi số 5: Tìm thấy quê hương (kỳ 2/2010)



Blogger Sphinx

Ai cũng yêu quê hương và có cách để thể hiện tình yêu của họ. Tôi cũng yêu quê hương theo 1 cách của riêng mình. 

Một tình yêu được nhìn thấy, được chạm vào; để cảm nhận, để lắng nghe để cùng vui hay cùng trăn trở...

Đôi dòng tâm sự từ 1 chuyến đi.
Nơi tôi đến, là nơi trái tim tôi giục đến, không phải những khu du lịch đắt tiền và nổi tiếng, không phải những thiên đường đầy đủ các món ăn chơi. Những nơi tôi đã qua, là những nơi đưa tôi về với sự mộc mạc, bình dị và hiền hòa của quê hương đất nước.
Nơi không có những tiếng hò reo hay chúc tụng.
Nơi không có những cuộc vui giả tạo thâu đêm.
Nơi không có những phồn hoa màu sắc, không có những nhộn nhịp ồn ào. Mà chỉ có những cuộc sống êm đềm, lặng lẽ, chỉ có những tiếng thầm thì, đôi lúc là nức nở... Tôi đã đi, nhẹ nhàng như cơn gió, để thực sự đến được khắp nơi, đến được quê hương. 

Hơn nửa tháng trời, 1mình, ròng rã, tôi đã đi từ Sài Gòn, dọc lên Tây Nguyên, qua Nha Trang, Đà Nẵng, Quảng Ngãi và đảo Lý Sơn - huyện đảo mà ngày xưa các đội quân canh giữ Hoàng Sa đã ra đi từ đó. Để lắng nghe người nông dân, người công nhân, người xe ôm, người buôn bán, người thợ xây, người ngư dân... những con người bình dị nhất làm nên tổ quốc. Để lắng nghe tiếng núi rừng, tiếng sóng biển, tiếng rì rầm của đất, tiếng ì ầm của nước và tiếng thì thầm của những linh hồn người lính năm xưa.

Sẽ không có từ ngữ nào diễn tả cho trọn vẹn, những xúc cảm, những trăn trở, những suy tư khi bản thân mình mặt đối mặt với những con người bình dị nhất và sâu sắc nhất, chan hòa nhất mà tinh tế nhất, thầm lặng nhất nhưng cũng niềm nở nhất; đó là những sự cảm nhận mà ai muốn nếm trải đầy đủ chỉ có cách là khám phá chúng bởi chính bản thân mình.

Chính ở những nơi đó, ta sẽ thấy được những chàng trai, cô gái Việt, không phải đẹp vì những bộ đồ lịch lãm, những tà áo dài thướt tha mà là cái đẹp mộc mạc, chân thành từ trong chính con người của họ. Chỉ ở những nơi đó, ta mới có thể nhìn thấy 1 tâm hồn, 1 hơi thở Việt Nam không vồn vã, hối hả bởi những đua chen mà rất êm đềm, hiền lành và cam chịu. 
Đó chính là linh hồn dân tộc.

Ai yêu nước thì cần phải hiểu đất nước đang thế nào và đất nước thực sự cần gì. Có như thế, lòng yêu nước mới không trở thành hoang phí, có như thế ta mới yêu và giúp ích được cho tổ quốc mình.

Bạn quan tâm bauxite Tây Nguyên, bạn đã nghe nói nhiều về nó, vậy sao không đến thử, để nhìn nó bằng chính mắt mình, để nghe tiếng người dân Tây Nguyên nói về bauxite, để nghe người công nhân đang xây dựng công trường nói về công việc của họ và để nghe chính đôi mắt bạn nói về lợi ích hay thiệt hại, sẽ là 1 bước đi mỹ mãn hay thảm họa...

Bạn quan tâm đến các ngư dân, bạn đọc báo, lướt mạng nhiều về họ, vậy sao không tìm đến tận nhà, để hỏi thăm, để chia sẻ, để an ủi và để được ăn 1 bữa cơm đúng chất ngư dân.

Bạn bức xúc về chuyện Hoàng Sa, bạn hồi hộp theo dõi từng ngày, vậy sao không 1 lần ra đảo Lý Sơn, để nghe những người dân trên hòn đảo gần Hoàng Sa nhất nói về chuyện ấy, để thăm Âm Linh Tự và những mộ lính Hoàng Sa từ thời Bảo Đại và trước đó, để được nghe ông đồ già trên đảo tâm sự chuyện xưa nay...

Hãy đi, để thêm hiểu và yêu đất nước. Đi như 1 người con tìm về với mẹ. Đi như 1 kẻ lang thang về lại dưới mái nhà.  Hãy đi, vì chẳng ai có quyền cấm bạn. Đi với 1 tình yêu lặng lẽ, không ồn ào, không làm những điều bị xem là "nhạy cảm". Tôi không đi giăng biểu ngữ Hoàng Sa, tôi không đi rải truyền đơn về bauxite, tôi chỉ đi để tôi được biết chúng, thật chính xác, thật đầy đủ, thật rõ ràng. Hãy hiểu chúng trước đã để tình yêu của bạn không sai lệch, hãy nhìn nhận, tổng hợp bằng trí óc, suy nghĩ bằng đôi mắt và nói bằng trái tim. Hãy cứ tự nhiên, vô tư mà yêu nước dù cho tình yêu ấy có thể còn nhỏ bé. Ừ thì cứ cho là nhỏ bé, nên ta đi là để nuôi cho nó lớn lên.

Một khi bạn có sự thật ở trong tay, sự thẳng thắn trong tim, sự kiên định trong trí óc thì ai có thể khuất phục được bạn trừ khi bạn tự ý buông xuôi?!

Hãy thử 1 lần xem, đi để được làm 1 người thường dân yêu nước!

Xin cùng chia sẻ đến các bạn, ký sự của tôi về chuyến đi thú vị vừa rồi.



Dự tính cũng đến lúc thành
Ngày 8 tháng 8 khởi hành Tây Nguyên
Bảo Lộc là trạm đầu tiên
Mười giờ tối mới dừng bên bờ hồ
Nhà trọ gần nhất ghé vô
Nghỉ ngơi tới sáng ba-lô vào rừng
Dốc đèo leo tới lưng lưng
Cơn mưa ập đến bèn dừng trú chân
Vào nhà một chị nông dân
Xin một hớp nước, hỏi gần hỏi xa
Kể nhau nghe chuyện cửa nhà
Hỏi thăm đời sống nó ra thế nào
Cấy cày, đồng áng ra sao
Thì nghe gia chủ than vào thở ra
Ruộng đồng hôm bảy ngày ba
Bán buôn cũng tạm qua loa từng ngày
Học hành con cái cũng may
Học phí không quá tầm tay gia đình
Con bé lớn cũng khá xinh
Thằng em thì lém nói inh đủ điều
Con chị học buổi ban chiều
Sáng lo cơm nước chắt chiu việc nhà
Thằng em tuổi mới lên ba
Định vô mẫu giáo nhưng mà chắc không
Cơm gạo thì cũng lo xong
Thêm phí giữ trẻ dám mong đủ tiền
Cũng may nhà cửa tạm yên
Chị nó coi được, tốn tiền làm chi
Nói rồi toét miệng cười khì
Mình cũng cám cảnh mỉm chi đáp lời
Chuyển sang hỏi chuyện chơi chơi
Tu viện Bát Nhã hiện thời gần xa
Dò xem trong mắt chủ nhà
Hình như không rõ hoặc là đã quên
Hay là không tiện cũng nên
Bèn hỏi câu khác khỏi phiền nghĩ suy
Rằng đường vào thác Dambri
Bao nhiêu cây số và đi thế nào
Chuyện này thì nói ào ào
Mười tám cây số, vào bằng xe ôm
Cười cười nói tiếng cảm ơn
Tân Rai bauxite xa hơn hay gần?
Tới đây chủ lại bần thần
Nghĩ một chút xíu rồi phân bua là
Cũng không nhớ rõ gần xa
Tân Rai cách thác khoảng là hai cây
Nhưng mà từ trước tới nay
Chưa từng ghé đến không hay thế nào
Ngồi chơi thêm một lúc sau
Thì cơn mưa tạnh, lại mau lên đường
Dạo quanh khắp chốn phố phường
Yên bình, thanh thản vấn vương tâm hồn
Dọc theo một lối đường mòn
Ngắm nhìn đồi núi, nước non xa vời
Xế chiều hết buổi rong chơi
Chạy ra nhà sách tìm coi bản đồ
Mua về nhìn ngắm vu vơ
Tân Rai không thấy, bản đồ này sai?!
Thôi thì để đó sáng mai
Hỏi thăm thêm mấy chú Hai ngoài đường
Còn giờ trời tối, lạnh sương
Mau lo tắm rửa, lên giường ngủ thôi
Một ngày lại hết nữa rồi
Hôm sau là thứ ba trời âm u
Đi ra bến kiếm xe dù
Một ông chú thấy mới vù chạy theo
Rằng là muốn ghé chỗ nào
Lên xe sẽ đến rất mau thôi mà
Mình quay sang hỏi chú ta
Tân Rai, Bát Nhã vào ra thế nào
Sau khi tính toán thấp cao
Mới nói một lượt vào là một trăm
Chắc trong bụng ổng nghĩ thầm
Thằng này du lịch sẽ không kì kèo
Hôm qua hỏi cả buổi chiều
Giá đó cũng tạm kèm điều kiện sau
Là mình mà muốn đi đâu
Thì ổng cũng phải đi theo chỉ đường
Gật đầu chấp nhận vậy luôn
Thế là nổ máy rời phường Lộc Tiên
Đi đường lại chẳng được yên
Cứ mưa lất phất tiếp liền với nhau
Đến Dambri ướt hết đầu
Mới bèn dừng lại ghé vào trú mưa
Khu này cảnh cũng nên thơ
Nên mua cái vé lượn lờ vào xem
Hôm nay không phải bon chen
Xuống dưới thác nước lấm lem hết người
Nhưng mà thác đẹp chao ôi
Khói sương mờ mịt như nơi thiên đường
Trời mưa gió mạnh từng luồng
Thổi tung bọt nước vô thường cảnh tiên
Lấy ngay máy ảnh chụp liền
Khoảnh khắc như thế mà quên uổng đời
Tạnh mưa cũng hết rong chơi
Bát Nhã thẳng tiến khi rời Dambri
Xuống xe vừa ngắm vừa đi
Ghé vào cõi Phật niệm suy đời người
Hồ sen, tượng Phật là nơi
Thanh cao, trong sạch soi người trần gian
Sương mù giăng cõi niết bàn
Mênh mông bất tận an nhàn tiêu dao
Chánh điện, lầu trước, lầu sau
Khu tăng nhân ở, thờ chầu Phật môn
Thong dong hỏi chú xe ôm
Làng Mai Bát Nhã nguồn cơn thế nào
Ông chú chép miệng thì thào
Cũng kể lại chuyện lao xao vừa rồi
Rằng từ bên Pháp xa xôi
Nhất Hạnh hoà thượng về nơi chốn này
Bát Nhã tu viện dựng xây
Phật pháp tu luyện Làng Mai chân truyền
Thế rồi đang lúc lặng yên
Sóng gió nổi dậy nhiễu phiền Phật môn
Làng Mai vào thế sống còn
Đức Nghi hoà thượng ép dồn ra đi
Rùm beng đủ chuyện thị phi
Chính quyền can thiệp, duy trì trị an
Giáo hội Phật Giáo Việt Nam
Mới về nắm giữ địa bàn thế thay
Ông chú chép miệng thở dài
Ra chừng cũng hiểu đúng sai tỏ tường
Cắt ngang tớ vuột miệng buông
Nghe nói bạo động phố phường nơi đây!
Ông chú mới lại dãi bày
Công an canh gác cả ngày lẫn đêm
Vì sợ bạo động cho nên
Trong ngoài thắt chặt đường lên nhà chùa
Con ruồi cũng lọt không qua
Nội xuất ngoại nhập không tha một người
Cho nên dân chúng khắp nơi
Cũng chỉ biết đến thế thôi, chẳng nhiều
Lâu dần chuyện cũng liêu xiêu
Rơi vào quên lãng phần nhiều người dân
Mình bèn gặng hỏi tỏ phân
Làng Mai sau đó số phần ra sao
Người kia mới lại thêm vào
Là sau chuyện ấy họ vào ẩn cư
Chờ thầy Nhất Hạnh gửi thư
Đón sang bên Pháp lại tu từ đầu
Vậy bây giờ đã ra sao
Họ đã đi Pháp từ lâu rồi à?
Thực hư cũng khó nói ra
Nhưng có lẽ vậy, chắc là đã xong
Đó là dân gốc Lâm Đồng
Nói về Bát Nhã cũng không tỏ tường
Chắp tay chào Phật lên đường
Vòng xe thẳng tiến công trường Bảo Lâm
Ông xe ôm chắc không lầm
Tân Rai tên cũ, Bảo Lâm bây giờ
Hèn chi trên cái bản đồ
Tìm hoài không thấy mỏ bô-xít nào
Vòng theo triền dốc lên cao
Ngang qua mấy dải kênh đào xinh xinh
Chốn đây phong cảnh hữu tình
Liền lấy máy ảnh chụp hình cho vui
Quẹo qua vừa hết ngọn đồi
Một rừng trà rất xanh tươi đón chào
Người người tấp nập chen nhau
Dập dìu thu hoạch Tam Châu danh trà
Đi thêm một đoạn khá xa
Thì thấy bưu điện với là nghĩa trang
Bảo Lâm chợ cũng chạy ngang
Khoảng chừng năm phút tới làng Tân Rai
Đến đây đường rẽ làm hai
Một vào bô-xít một dài bên hông
Bác tài mới chạy đường vòng
Cho mình quan sát từ trong ra ngoài
Bao quát một lượt nơi đây
Công nhân Trung Quốc vài tay ra vào
Công trường không biết ra sao
Vì không phận sự khó vào sâu hơn
Nên đành tự hiểu nguồn cơn
Vài hình lưu niệm bước chân ra về
Đến chiều vào lại bến xe
Nhưng đà lỡ tuyến đành phè qua đêm
Hôm sau sáng sớm êm đềm
Bò dậy tới bến leo lên xe ngồi
Đắk Nông trong dạ bồi hồi
Nhân Cơ nơi ấy xa xôi thế nào
Phải nhìn tận mắt xem sao
Chứ nghe đồn thổi khác nào mù đâu
Xe chạy khoảng bốn tiếng sau
Dừng ngay Gia Nghĩa đoạn đầu bến xe
Đắk Nông vào những ngày hè
Nhưng trời mát rượi và nghe êm đềm
Tới nơi chưa kịp làm quen
Bèn móc điện thoại bác Sơn gọi liền
Ai dè bác ấy huyên thuyên
Rằng bận đám cưới cháu hiền Bình Dương
Tuần sau mới rảnh mới suôn
Thế thì muộn quá đành nhường dịp sau
Tìm một nhà trọ gần cầu
Vào cất hành lý còn mau lên đường
Hôm ấy ngày họp trung ương
Bật ti vi thấy nghị trường xôn xao
Chủ tịch Gia Nghĩa ào ào
Nói về địa thế, công lao tỉnh nhà
Phê bình cán bộ bê tha
Thừa nhận khuyết điểm cũng là thẳng ngay
Nhưng riêng có một điều này
Ủng hộ bô-xít chẳng hay tí nào
Giá mà mình được xen vào
Sẽ xin chất vấn xem sao chuyện này
Tiếc là buổi họp hôm nay
Không có mục họp online dự chầu
Nên mình không hỏi được đâu
Đành ngồi xem tiếp chư hầu ra sao
Phòng họp từ thấp lên cao
Không ai phản đối tí nào hết ư
Ông chủ tịch tỉnh gật gù
Chuyển qua phần khác xem như xong rồi
Bao nhiêu nghị gật trời ơi
Không thể hiểu được họ ngồi làm chi
Bực mình tắt phụp ti vi
Tắm rửa một cái rồi thì nghỉ ngơi
Đến trưa thong thả dạo chơi
Ăn cơm xong tót lên đồi lang thang
Một vòng nhìn ngắm không gian
Xong rồi nón áo sẵn sàng Nhân Cơ
Nơi này còn khá hoang sơ
Chứ chưa tấp nập như bờ Tân Rai
Hỏi thăm mấy chú ở đây
Không để ý lắm chuyện này ta ơi
Mình mới thử gợi ý chơi
Rằng là trên báo một thời đưa tin
Kẻ đồng thuận, người lặng im
Một số phản bác và xin đừng làm
Nhưng mà họ chẳng quan tâm
Nên chỉ im lặng, trầm ngâm lắc đầu
Ôi trời chuyện thấy mà sầu
Cuộc sống của họ mà sao hững hờ
Bỗng dưng mình thấy bơ vơ
Ta đang lo chuyện ỡm ờ này sao
Thấy không ổn một chút nào
Nay mai họ chết lẽ nào làm ngơ
Nhìn công trường tựa mặt hồ
Một màu đỏ đục lập lờ hiểm nguy
Nhìn rồi lại cất bước đi
Về thẳng khách sạn ngủ khì tới mai
Sáu giờ sáng sớm mười hai
Lên xe Tuấn Đạt ra ngoài Nha Trang
Ngờ đâu gặp hoạ giữa đàng
Công an hạch hỏi xốn xang bác tài
Đến khi tiền đặt vào tay
Ba trăm ngàn mới cho bây lên đường
Vừa đi vừa thấy vấn vương
Mấy anh ấy thật biết đường làm ăn!
Thoát vòng vây chạy cho nhanh
Xuyên qua Đắk Lắk, đổ quanh dốc đèo
Một bên vách đá cheo leo
Một bên vực thẳm, biển reo rì rầm
Qua Thành vào đến trung tâm
Bắt ngay xe buýt về nằm Cam Ranh
Nghỉ nhờ nhà một người anh
Chiều hôm sau lại vào Thành, Nha Trang
Tính là gặp đứa em ngoan
Ai ngờ nó bận nên đành để sau
Dốc cao leo tận đỉnh đầu
Ghé vào khách sạn, lên lầu cho sang
Nhìn ra đại học Nha Trang
Thấy câu khẩu hiệu đường hoàng rất to
Biển bạc tiên tổ để cho
Nhân dân quản lý, chăm lo giữ gìn
Tự dưng thấy giật cả mình
Hình bóng Mẹ Nấm lại in trong đầu
Giữ gìn biển đảo làm sao
Khi mà lên tiếng là vào khám chơi
Hẹn ngày đi hỏi ông trời
Ngọn nguồn không thể lôi thôi, tầm xàm
Còn giờ thì cứ phải cam
Lén lút yêu nước biết làm gì hơn
Tối lên mạng phá nhà Bờm
Vừa giải câu đố vừa xem viết bài
Chờ cho đến sáng ngày mai
Lên xe đi Phú Yên hai ngày trời
Gần bốn tiếng mới đến nơi
Xe chạy hơi chậm vì trời nặng mây
Quả nhiên thú vị đất này
Yên bình, thanh thản, khoan thai, nhẹ nhàng
Chạy ngang một bãi biển hoang
Thấy người xuống tắm chẳng màng đến xe
Bãi tắm xa bờ lắm nghe
Vậy mà xe cứ để khoe trên đường
Thấy mình thắc mắc mà thương
Người chở giải thích: chuyện thường ở đây
Tuy Hoà ở lại một ngày
Vũng Rô bến cảng ghé ngay ngắm nhìn
Lòng vòng bờ biển Phú Yên
Ngắm bờ bãi đẹp, thiên nhiên hiền hoà
Thong dong khắp chốn gần xa
Một ngày thăm thú gọi là tiêu diêu
Rong chơi từ sáng đến chiều
Đi đây đi đó gặp nhiều người dân
Người đây mến khách ân cần
Chuyện trò vui vẻ như thân quen rồi
Nhìn chung họ sống thảnh thơi
Chơi cờ, làm ruộng chờ thời gian qua
Còn kia những chuyện gần xa
Ít ai để ý, bàn ra nói vào
Cho nên khi hỏi trước sau
Thường họ ít nói, vì đâu biết nhiều
Cũng có thể ngại đôi điều
Cho nên né tránh không liều nói ra
Nên đành trò chuyện qua loa
Rồi xin mạn phép trở ra đi về
Trên đường ngắm cảnh mà mê
Đìa tôm, đồng ruộng, bốn bề xanh tươi
Đường đi thưa thớt bóng người
Vài đôi bò bước dạo chơi thành hàng
Đồng quê yên ả thanh nhàn
Ghé vào quán cóc một bàn nhâm nhi
Thực đơn xem có món gì
Mực tươi nguyên trứng còn chi ngon bằng
Rượu vào nói chuyện mới hăng
Nên làm vài chén cùng bằng hữu chơi
Hàn huyên, tâm sự đã đời
Rượu đi đằng rượu, mồi vơi hết mồi
Tính tiền rồi đứng dậy thôi
Về nhà tắm rửa và ngồi xem phim
Chờ cơn buồn ngủ đến tìm
Làm luôn một giấc im lìm không gian
Thứ hai hôm ấy trời quang
Mới lên xe bến Phương Trang ngược dòng
Đi qua năm bảy khúc sông
Quy Nhơn-Bình Định đã trong tầm nhìn
Vượt qua Quảng ngãi lặng thinh
Quảng Nam-Đà Nẵng đón mình hôm nay
Phải rồi sẽ ở lại đây
Thăm sông Hàn với cầu xây mới làm
Sẵn rồi ghé lại Đỗ Quang
Xem cô em gái giờ đang làm gì
Nhưng mà ghé đến rồi thì
Phố phường thay đổi còn gì nữa đâu
Biết người xưa ở chốn nào
Nghĩ rồi lẳng lặng không vào hỏi thăm
Lên xe đi tiếp âm thầm
Dặn lòng chuyện cũ bận tâm làm gì
Chuyện qua cứ để qua đi
Không nên quyến luyến làm chi thêm buồn
Lòng vòng đường phố chơi luôn
Mới được nghe kể những nguồn tin hay
Vốn khó tìm ở báo đài
Chẳng hạn siêu thị đóng hai cái rồi
Vì kinh doanh chẳng có lời
Cho nên điêu đứng tìm người sang chân
Toàn thành chạy một vòng quanh
Nhìn cũng tấp nập, dữ dằn như ai
Người chở mới nói đắng cay
Chỉ là bề mặt bên ngoài vậy thôi
Chứ đằng sau đó ôi trời
Cũng lem luốc lắm, nhiều nơi xập xình
Cái vỏ hào nhoáng lung linh
Chứ trong không vững, đảo khuynh có ngày
Người bản xứ nói vậy đây
Rồi đem dẫn chứng chỗ này chỗ kia
Có đi mới biết lê thê
Có chỉ mới thấy những nghề dối gian
Chia tay với bến sông Hàn
Xuôi vào Quảng Ngãi tham quan ít ngày
Mười hai giờ khởi hành ngay
Không để chậm trễ một giây phút nào
Xe chạy khoảng một tiếng sau
Thì rời thành phố tiến vào nông thôn
Trời xanh càng nắng gắt hơn
Có khách thấy mệt, buồn nôn trong người
Bác tài đề nghị nghỉ ngơi
Xe chạy chậm lại tìm nơi để dừng 
Đúng là nắng nóng miền Trung
Chảy cả không khí, bập bùng thịt da
Đậu xe ở một ngã ba
Ngồi trong quán cóc nhìn ra ngoài đường
Phía xa lóng lánh như gương
Mặt đường mà ngỡ hơi sương mặt hồ
Không khí quánh đặc từng ô
Bay lên không nổi lờ đờ rung rinh
Tựa như sa mạc hiện hình
Những ốc đảo giả lung linh xa vời
Vạn vật đều muốn bốc hơi
Nắng gay nắng gắt mặt trời chang chang
Càng thương những phận dân làng
Đội nắng bán nước chào hàng từng xe
Không khí hừng hực nhoẹt nhoè
Vẫn giang mình nắng chạy theo xe mời
Càng nhìn càng xót ai ơi
Vì nghèo nên mới dạt trôi thế này...
Ngẫm mà thấy đắng thấy cay
Dãi dầu như vậy mỗi ngày luân phiên
Loay hoay với những đồng tiền
Mồ hôi nước mắt, tủi phiền mang theo
Lũi lầm trong một kiếp nghèo
Cho nên phải khổ biết sao bây giờ
Cũng đành ngoảnh mặt làm ngơ
Chờ ngày thay đổi, đợi giờ canh tân
Mới mong thoát kiếp trầm luân
Mới mong cuộc sống có phần khá hơn
Chia tay quán nước lên đường
Xe hừng hực nóng chán chường làm sao
Cửa xe mở gió ào ào
Mà vẫn oi bức xốn xao trong người
Bốn giờ trời mát hơn rồi
Xe dừng Trà Khúc ở nơi chân cầu
Còn chưa biết sẽ về đâu
Nơi này lạ lẫm lần đầu ghé chân
Lon ton kiếm chỗ nào gần
Ghé vào nhà nghỉ nương thân ít ngày
Quang Trung phố ấy gần đây
Có nhiều khách sạn đêm ngày chờ mong
Kiếm xe lảo đảo mấy vòng
Bản đồ đã có trong lòng bàn tay
Lò dò đi hết một ngày
Tối về ngủ khoẻ chờ ngày hôm sau
Ai ngờ có chuyện để rầu
Không bắt kịp chuyến tàu ra biên thuỳ
Lý Sơn không thể không đi
Bởi vì nơi ấy khắc ghi nhiều điều
Hoàng Sa bảo tích còn lưu
Hồn oan tử sỹ chưa siêu chốn này
Vẫn còn thổn thức đêm ngày
Mong giành lại đảo từ tay kẻ thù
Ta lên xem thử thực hư
Nhân tình thế thái họ như thế nào
Mười giờ tàu cập bến vào
Có anh chiến sỹ ra chào làm quen
Hai người cùng giới thiệu tên
Xong rồi nói chuyện hàn huyên đảo mình
Từ chuyện ăn ở vệ sinh
Rồi chuyện dân số, dân tình trên đây
Rồi thì mưa bão suốt ngày
Những chân cầu cảng lung lay, gãy chìm
Phải tận mắt thấy mới tin
Dắt nhau đi lại ngắm nhìn mọi nơi
Trông xa nói chuyện biển trời
Ta và Trung Quốc thì thời làm sao
Tin từ ngoài biển đưa vào
Ngư dân ta bị lao đao khốn cùng
Do bọn Trung Quốc hành hung
Hoặc bắt giam giữ hoặc tông chìm tàu
Hoàng Sa cũng có còn đâu
Trường Sa chúng cũng ngõ hầu lăm le
Đến đây anh bạn e dè
Nghĩ mình phản động hay phe phái nào
Mình cười nói chuyện tào lao
Yêu nước phe phái khác nào chẳng yêu!
Nói qua nói lại cũng nhiều
Anh bạn ngỏ ý vào lều ở chung
Mình vừa hồi hộp vừa mừng
Sống chung với họ dễ chừng lại vui
Tha hồ trò chuyện đã đời
Hỏi han đường hướng mọi nơi đảo này
Gật đầu đồng ý hai tay
Vào trong lán ở một ngày xem sao
Hỏi thăm phố xá thấp cao
Lòng vòng mấy bận đi vào đi ra
Buổi trưa lại tắp vào nhà
Bữa cơm đạm bạc nhưng mà thấy ngon
Chiều vào ngõ ngách trong thôn
Tìm người tiền bối cùng ôn chuyện đời
Cũng may nhà sát đây thôi
Nên mau chóng đến đúng nơi cầm tìm
Căn nhà dựng bởi gỗ lim
Có bàn thờ tổ trang nghiêm điện đèn
Ông bác ngồi ở kế bên
Đang viết câu đối phông nền trướng hoa
Người cần tìm đó chính là
Ông Đồ duy nhất nơi xa xôi này
Người mà mới dạo gần đây
Hoàng Sa chứng tích trao tay chính quyền
Dấu ấn Bảo Đại còn nguyên
Khẳng định dân tộc chủ quyền Hoàng Sa
Cúi đầu chào bác vào nhà
Cháu trong thành phố mới ra tìm tòi
Nghỉ tay bác xách ghế ngồi
Hỏi thăm tên tuổi, ở nơi chốn nào
Trả lời trọn vẹn trước sau
Hai bên đã nhận ra nhau đúng người
Ngồi uống nước nói chuyện chơi
Chuyện tờ châu bản, chuyện người Lý Sơn
Bao nhiêu cột mốc vui buồn
Bao nhiêu thời điểm tai ương vẫn còn
Bao nhiêu biến chuyển núi non
Bao nhiêu thay đổi, đọng tồn tới nay
Ngẩng đầu nhìn ngắm trời mây
Trong xanh xa thẳm chiều này không mưa
Người già ngồi kể chuyện xưa
Nét mặt cay đắng như vừa hôm qua
Trầm tư ôn chuyện nước nhà
Nụ cười trên miệng có là vui đâu
Phận mình bé nhỏ đã sầu
Lại buồn đất nước một màu thê lương
Bao nhiêu là chuyện tai ương
Ngàn năm đô hộ, trăm đường ngoại xâm
Cuộc thời thiên hạ giải phân
Nếp nhăn vầng trán thêm phần ưu tư
Lắc đầu rồi lại cười trừ
Càng thêm ngao ngán thực hư cuộc đời
Sơn hà nào phải chuyện chơi
Mà sao để lọt tay người hôn quân
Chuyện xưa lại lấy phân trần
Rằng thì ngày đó sai lầm cả tin
Nhìn xa rồi lại lặng im
Bao hồi ức cũ giờ tìm về đây
Ngắm nhìn dân tộc đắng cay
Xót xa nhược tiểu trong tay siêu cường
Thích thì nắm chặt, ghét buông
Thế thời xô đẩy biết đường nào ra
Buồn thay chính phủ nước nhà
Không lo vận nước, chẳng hoà nhân dân
Lỡ mai này đến lúc cần
Kêu không ai phục muôn phần hiểm nguy
Chủ trương, chính sách chẳng suy
Tiến hành bậy bạ rồi thì mặc dân
Suy đồi nhân cách toàn phần
Quan tham, lạm dụng quyền hành vị thân
Cha truyền con nối ngu đần
Chỉ lo chia chác những phần béo ngon
Tài nguyên bán hết chẳng còn
Mai này con cháu nghèo mòn vì đây
Từ đông sang đến bên tây
Từ nam chí bắc giặc vây mất rồi
Nào rừng, nào biển, sông ngòi
Lại còn bô-xít cũng trôi về Tàu
Đầu óc lãnh đạo để đâu
Dân đen còn thấy trước sau hoạ nhà
Giang sơn là của ông cha
Để cho con cháu nay đà tang hoang
Mất rồi đó ải Nam Quan
Bao giờ đòi lại đảo Hoàng Sa đây
Hay là chẳng chóng thì chầy
Lần lượt mất hết vào tay giặc thù
Hỡi ơi chính phủ có mù?
Sao không nhìn thấy âm mưu láng giềng
Quốc gia nào phải chuyện riêng
Mà còn cấm cản sỹ hiền tham gia
Mất dân mà sống được à
Cây không có gốc có là chết tươi
Người đầu bạc, kẻ đôi mươi
Nhân tình thế sự chuyện đời sẻ chia
Kể từ những chuyện xưa kia
Đến chuyện hiện tại, rồi về tương lai
Việt Nam nào thiếu nhân tài
Nhưng rồi sẽ chết vì hai lẽ này
Một là giáo dục hôm nay
Quá là lạc hậu chẳng thay đổi gì
Làm sao dân trí phát huy
Làm sao theo kịp bước đi nước ngoài
Hai là đã mở cửa rồi
Mọi người sẽ lựa thế thời đầu tư
Mà họ học vấn thừa dư
Không cạnh tranh nổi coi như tiêu đời
Lúc ấy thử tưởng tượng coi
Ta làm nô lệ chính nơi nhà mình
Cần gì ai phải động binh
Cần gì "nước lạ" rập rình mưu toan
Ta suy tính thiếu khôn ngoan
Lại lo phe đảng không màng nhân dân
Để cho dân trí lụi dần
Làm cho dân khí muôn phần hắt hiu
Trung Hoa tham vọng thì nhiều
Quân sự lại mạnh, cú diều mưu toan
Dã tâm thì miễn phải bàn
Ta không đoàn kết khó toàn giang sơn
Sỹ phu nay lại oán hờn
Vì những chính sách bám chân kẻ thù
Người yêu nước phải ưu tư
Lén lén lút lút như thù, như gian
Nhiều người đã chịu tù oan
Có người hoạn nạn, ly tan gia đình
Làm sao để thấy bình minh
Làm sao để giữ nước mình vẹn nguyên!
Ngư dân bị bắt, cướp thuyền
Lưỡi bò Trung cộng nghiễm nhiên lộng hành
Có là tình nghĩa em anh
Láng giềng, bạn hữu hay thành thù nhân
Chính phủ nhu nhược, thất thần
Đối sách yếu ớt, hôn quân theo Tàu
Không còn khí tiết trước sau
Mặc lời lão tướng khẩn cầu, khuyên can
Buồn là khi chế độ tàn
E dân tộc cũng cơ hàn đớn đau
Người già, kẻ trẻ cùng sầu
Cứu nguy dân tộc làm sao bây giờ
Biết là không thể ngồi chờ
Nhưng mà hành động, trống cờ làm sao
Hồn thiêng tiên tổ chốn nào
Có tủi vận nước, có đau phận người!
Nói nhiều buồn lắm ai ơi
Nên thôi chuyển cảnh nói chơi chuyện nhà
Những ngày đảo nổi phong ba
Thì dân đảo sống, cửa nhà làm sao
Khi nắng làm lụng thế nào
Lý Sơn có tỏi thuộc vào hàng ngon
Nào đâu phải chỉ tiếng đồn
Đúng là danh tỏi thơm ngon tuyệt vời
Dân đây sống ở "trên" đời
Ung dung tự tại cả thời chiến tranh
Là trạm trung chuyển hải hành
Nên cũng no đủ, ngon lành à nha
Mặc ai chinh chiến gần xa
Họ vẫn cứ sống hiền hoà vô tâm
Dù nay biết hoạ ngoại xâm
Cũng ít người muốn quan tâm thật nhiều
Có thể còn tại một điều
Tin tức quá ít, một chiều đơn phương
Quanh năm chỉ có loa phường
Với lại báo đảng bít đường truyền thông
Cho nên họ vẫn an lòng
Tưởng rằng thế sự chắc không chuyện gì
Nhưng mà ngẫm lại nghĩ đi
Như thế cũng tốt nếu suy thế này
Chỉ cần dân ở lại đây
Không ai có thể ra tay cướp nhà
Khoan chuyện đòi lại Hoàng Sa
Ít nhất không mất thêm nhà Lý Sơn
Thành ra xem vậy lại hơn
Đây thành tiền tuyến trong cơn hiểm nghèo
Giặc không thể lấn thêm nhiều
Dân sẽ thành gốc bảo tiêu xứ này
Chỉ cần họ vẫn ở đây
Không ai có thể ra tay cưỡng cầu
Hoàng Sa sẽ lấy lại sau
Nhưng đừng để mất thêm đầu biên cương
Đến đây câu chuyện tạm buông
Tiền bối có việc ra đường kẻo đêm
Ngồi lâu vẫn muốn ngồi thêm
Nhưng đành dịp khác không quên ân tình
Trở lại chỗ trọ của mình
Ăn uống, ngủ nghỉ sáng tinh mơ về
Mưa từ lúc ấy đến khuya
Kéo dài tới lúc mình về mới thôi
Lúc về lý thú nhất đời
Thuyền không cập bến, đậu nơi bãi dài
Vướng xà-lan đá trong đây
Nên phải đột phá vòng vây bằng xuồng
Đúng ngày biển động thấy thương
Dập dềnh sóng nước tai ương chực chờ
Tiếc là phải xách ba-lô
Không quay được cảnh nhấp nhô sóng bồi
Hấp dẫn như xiếc bạn ơi
Ghe chòng chành bị sóng lôi ra ngoài
Mới hay người lái rất tài
Nương theo ngọn nước mà nài xuồng ra
Lên được tàu khách về nhà
Lúc ấy thì cũng đã là buổi trưa
Vòng vào thành phố nghỉ nhờ
Chiều đi mua vé đợi giờ lên xe
Sài Gòn, ta sắp về nè
Mấy người kia cứ bờ kè đợi đi
Dọc đường đồng ruộng xanh rì
Đan xen nhà cửa đẹp chi lạ lùng
Làm sao có thể dửng dưng
Quê hương mình đó đẹp từng phút giây
Mai sau mong được một ngày
Ta ôm đất mẹ trong tay mỉm cười.... 


P/s: Hình ảnh và video ghi lại chuyến đi: tất cả hình ảnh chuyến đi và cảm xúc Sphinx xin lấy làm 1 sự tri ân dành đến những người đã hỗ trợ cho chuyến đi dài của Sphinx, cũng như cảm ơn tất cả những người dân địa phương, những người bạn tại các vùng miền đã đón tiếp và đóng vai trò hướng dẫn viên du lịch cho chuyến đi được suôn sẻ gọn gàng và ý nghĩa. Sau là xin chia sẻ tất cả với các bạn nào vẫn ngày đêm đau đáu với quê hương, yêu đất nước là yêu những điều bình dị như vậy đó... cũng xin xem như 1 món quà tặng đến các bạn trẻ Việt Nam sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, chưa một lần được ngắm nhìn cái dân dã, mộc mạc, thanh bình của tổ quốc mình...
   - Hình ảnh:

   - Video:


Sài Gòn, 23 - 08 -2010                     
Ký sự nửa giang sơn                     

No comments:

Post a Comment