Thursday, August 16, 2012

Bài 8: Một Cảm Tưởng Về Chuyến Đi Việt Nam (kỳ 3/2011)


My Trip To Vietnam: An Impression - Tác giả Trần Khanh

Before visiting Vietnam in 2006, I could think of the country in the idyllic terms of a movie: coconut trees lining beautiful beaches, school girls in flowing traditional white "áo dài", sampans on the Perfume River under the moonlight... What I found instead was a country in disrepair and a people for the most part living in despair, even though the beautiful images I had in my head before still exist in reality.

I am a nineteen-year old sophomore in college. During this winter break, free from homework and other commitments, I would often listen to my parents talking about the situation in Vietnam. Their intense conversations about territorial disputes between China and Vietnam gives me the impression that the homeland of my parents is in jeopardy. The articles I read in the New York Times and the Wall Street Journal and online justify their worries.

Five years ago, I went with my mother on my first trip to Vietnam. She wanted me to meet my relatives and to show me where mom and dad grew up. To prepare me before leaving for Vietnam, my parents gave me a crash course in Vietnamese language and culture.  They briefed me on the food of different regions of the country, the beautiful sceneries as well as the living conditions I could expect upon arriving there. I understood that I might not have the privacy of a restroom to take a shower, that there would be long rainy days, muddy roads, and mosquitoes were everywhere... I gathered that the trip would be interesting and "challenging", but I thought I was well-prepared.

A stopover in Japan allowed us to spend a few days in Tokyo. The Tokyo International airport was modern and clean, and the airport staff were courteous and friendly. The city of Tokyo was very cosmopolitan and reminded me in certain respects of New York. I thought it was remarkable that such a country could rebuild the ruins of World War II to become the economic powerhouse that it is today. It is no doubt that the Japanese government throughout the years has played a critical role for Japan's prosperity.

When we arrived at Tan Son Nhut airport, it was like stepping into another dimension. I could understand that Vietnam is a poor country and it is not fair to compare it to a country that boasts the third largest economy in the world. The restrooms were filthy. The customer service and the courtesy of the Vietnamese government workers at the airport left a lot to be desired. As I stood in customs, someone was being escorted to a backroom. The lady in front of me quietly slipped a ten dollar bill into her passport. What was she trying to avoid? What didn't she want others to see?

Outside the airport, the air was thick with smoke and dust. The traffic and the noise in Saigon were earsplitting. Bicycles, tricycles, scooters, cars, taxis, trucks jostled for space with little respect for traffic rules. Meanwhile, old women in tattered outfits squatted on the sidewalk selling cooked sweet potatoes. Here and there, some adults with small children begged for money from passerbys. The children were emaciated... One could tell from the chaos and the dirtiness of the streets in the big city that the current government was doing a poor job of running the country or caring for its citizens. It was evident that the gap between the rich and the poor was so vast.
In the village of Tan Kien, I had the opportunity to observe the youth my age and some older. They often gathered to smoke and drink beer at a table placed under a big tree, seemingly indifferent to their dingy surroundings strewn with corn husks, rottten fruits, dirty plastic bags, crumpled newspaper... This was all a recurring scene in Saigon, Nha Trang, and everywhere else we visited. What kind of leadership was responsible for these oversights? It occurred to me that the country was suffering a lack of leadership and a sense of responsibility which may be why the people also didn't really seem to care. 

The most shocking thing to me was the river which runs through the village. Its water was black and ...smelly. However, the highlights of my trip were visiting several picturesque towns such as Vũng Tàu, Nha Trang, Đà Lạt, and sharing delicious tropical fruits with my cousins. Some of these fruits which I had a chance to taste for the first time were the exotic durian and mangosteen.  

Half a decade has passed since my last visit. My sincere hope is that the situation there would improve for the better. Living in America, both my parents worked full-time, I never had the opportunity to absorb Vietnamese. I can express myself better in English than in Vietnamese. But after graduating from college, I will have more time to learn the language and hope to improve my Vietnamese. My trip to Vietnam has stirred sadness in me for the people who have endured so much hardships. 

After graduating, I plan to get together some of my Vietnamese friends in America and reach out to my cousins in VN. Together, we would get a grassroots movement going, starting from our village, to clean up the streets and promote community service. There is a strong premium on family, but what the country lacks are positive role models to follow, without which it is easy to succumb to inactive despair. With some momentum, we could enlarge our compass of activities to adjacent provinces and cities. In addition, we would try to start a little league soccer and basketball to get youth active. In addition to making youth stronger physically and mentally, sports promote teamwork and create a sense of camaraderie. Through sports, children learn how to work together and aspire towards a common goal. 

It's a tall order but "How do you eat an elephant?: One bite at a time" wrote author Bill Hogan. In the same fashion, we would start with the first small steps and build up a foundation for other youth to join and carry out the mission.

I believe that once people know what it is like to live in a clean and caring environment with a sense of community, they will think about justice, lawfulness, fairness, and the right to a decent life with dignity. And when those noble freedoms are violated by the government, people will defiantly rise up and fight for their basic human rights. That, I think, is the ultimate goal for a democratic society.

Khanh Tran

California
January 1, 2012 


Bài dịch ra Việt ngữ:

Một Cảm Tưởng Về Chuyến Đi Việt Nam

Trước khi đi Việt Nam vào năm 2006, tôi vẫn nghĩ về quê hương của cha mẹ tôi thơ mộng như trong phim ảnh: hàng dừa xanh ẻo lả  dọc theo những bờ biển trong xanh cát mịn; các cô nữ sinh xinh xắn trong đồng phục áo dài trắng; những chiếc thuyền tam bản trôi lơ lững trên dòng sông Hương dưới ánh trăng...

Dù rằng những hình ảnh thơ mộng này vẫn còn trong thực tại, nhưng trước mắt tôi giờ đây là một nước Việt Nam nghèo khổ, hố sâu cách biệt quá lớn giữa thiểu số người quá giàu và đa số người quá nghèo.

Năm nay tôi 19 tuổi, hiện đang học năm thứ hai đại học. Trong lúc về thăm nhà ở miền trung California vào dịp lễ Giáng Sinh, không còn bận tâm về bài vỡ trường học, tôi để ý nghe ba mẹ tôi nói chuyện nhiều về việc tranh chấp ở biển Đông giữa Việt Nam và Trung quốc, cho tôi cảm tưởng Việt Nam đang trong tình trạng nguy ngập. Hơn nữa, những bài viết về Việt Nam trên báo New York Times, Wall Street Journal, và trên mạng, cho thấy những lo âu của ba mẹ tôi là có lý.

Năm năm trước, tôi theo mẹ tôi về Việt Nam thăm gia đình bà con nội ngoại và đến viếng làng mạc nơi chôn nhau cắt rún của ba mẹ tôi.  Để chuẩn bị tinh thần cho tôi trước khi đi, ba mẹ tôi đã dạy tôi một "khóa cấp tốc" về ngôn ngữ và văn hóa Việt Nam, cùng cách xưng hô đối xử lễ phép với họ hàng hai bên. Ba mẹ tôi cũng nói cho tôi  biết thêm về những món ăn đặc sản của ba miền, những cảnh đẹp thiên nhiên, và tình trạng sinh sống ở Việt Nam: nhiều muỗi, có khi mưa dầm suốt mấy ngày liền, đường sá có chỗ lầy lội bùn sình...Tôi hiểu rằng tôi sẽ không có phòng tắm riêng và những tiện nghi khác như ở bên Mỹ. Nhưng tôi nghĩ là chuyến đi này sẽ rất thú vị mặc dù đượm màu thử thách, và tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trên đường về Việt Nam, tôi có dịp ghé qua Nhật, ở thành phố Tokyo ba ngày. Phi trường Tokyo tân trang và sạch sẽ. Nhân viên làm việc ở đây rất lịch sự và thân thiện. Thành phố Tokyo hiện đại và quốc tế, ở vài khía cạnh làm tôi liên tưởng đến thành phố New York. Thật đáng khâm phục nước Nhật, chỉ trong một thời gian vài thập niên, họ đã vươn lên từ tro tàn của đệ nhị Thế Chiến thành một cường quốc kinh tế. Tôi nghĩ chính nhờ ở sự sáng suốt và viễn kiến của chính phủ Nhật đã đóng một vai trò quan trọng, đưa nước Nhật đến sự phồn thịnh của ngày hôm nay.

Khi tôi đặt chân đến phi trường Tân Sơn Nhất, giống như bước vào một thế giới khác. Tôi biết Việt Nam là một xứ nghèo, công bằng mà nói, không thể so sánh với xứ đứng hạng thứ ba trên thế giới về kinh tế. Nhưng phòng vệ sinh ở đây, (xin lỗi), thật bẩn. Thêm vào đó, cung cách tiếp đãi hành khách của các nhân viên chính phủ không được lịch sự cho lắm và cần được cải tiến. Khi tôi đứng sắp hàng ở cửa quan thuế, tôi thấy một người bị hộ tống đến văn phòng ở phía sau. Một phụ nữ đứng trước tôi yên lặng kẹp tờ giấy 10 đồng đô la vào thẻ thông hành. Tôi tự hỏi cô ấy muốn trốn tránh cái gì? Có điều gì cô không muốn ai thấy?

Ra khỏi phi trường Tân Sơn Nhất, cả một rừng xe trước mắt tôi, không khí đầy bụi và khói. Nạn kẹt xe tôi chưa từng thấy và nhiều tiếng kèn inh ỏi của thành phố Sài Gòn làm tôi muốn điếc tai. Đủ loại xe: xe hai bánh, xe ba bánh, xe tắc xi, xe cam nhông, chen chúc nhau mà đi, bất chấp luật đi đường. Trên vĩa hè đường phố, có những cụ già, áo quần lấm lem, ngồi bán khoai lang chín. Gần đấy có người hành khất đi ăn xin với trẻ con. Các em bé gầy, ốm nhom...Những hình ảnh này cho thấy nhà cầm quyền ở đây bất tài quản lý đất nước  hoặc không lo cho dân. 

Ở làng Tân Kiên, tôi có dịp quan sát các bạn trẻ khoảng tuổi tôi, và có thể lớn hơn tôi. Họ thường tụ họp xung quanh một cái bàn tròn đặt dưới một cây cổ thụ, hút thuốc lá và uống bia, không màn gì đến khung cảnh xung quanh họ, nhiều rác rưới: cùi bắp, trái cây thối, bọc nhựa và giấy báo dơ bẩn...Tôi cũng thấy những hình ảnh tương tự ở Sài Gòn, Nha Trang, và những nơi khác chúng tôi có dịp ghé qua. Như vậy cấp lãnh đạo đất nước làm gì mà không để tâm đến những vấn đề này? Tôi nghĩ vì Việt Nam thiếu cấp lãnh đạo tốt, không có tinh thần trách nhiệm, nên có lẻ từ đó mà người dân đâm ra chán nản bất cần?  

Điều làm tôi kinh ngạc sững sờ nhất là khi nhìn thấy con sông chảy ngang qua làng Tân Kiên, nước đen ngòm và có mùi ...hôi thối. Tuy nhiên, tôi rất thích khi được dịp viếng thăm những danh lam thắng cảnh ở Việt Nam như Nha Trang, Đà Lạt, Vũng Tàu, và được nếm nhiều trái cây thơm ngon miền nhiệt đới. Sầu riêng và măng cục là hai loại trái cây mới lạ lần đầu tiên tôi được nếm qua, ngon tuyệt vời.    

Năm năm trôi qua kể từ khi tôi về thăm Việt Nam. Tôi hy vọng tình trạng ở đấy được thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Sống ở Mỹ và ba mẹ tôi đều đi làm, tôi ít có dịp học viết tiếng Việt, nên nếu so sánh giữa hai ngôn ngữ, tôi rành tiếng Anh hơn. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ có nhiều thì giờ để học hỏi và cải tiến khả năng tiếng Việt của tôi. 

Sau chuyến đi Việt Nam, tôi cảm thấy buồn cho người dân Việt chịu quá nhiều đau khổ. Tôi dự định sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ liên kết với vài người bạn Việt ở Mỹ và nối kết với hai anh em cô cậu của tôi ở Việt Nam. Bắt đầu từ làng Tân Kiên, cùng nhau chúng tôi sẽ phát họa ra một chiến dịch vận động mọi người giữ vệ sinh công cộng - không vất rát bừa bãi, và kêu gọi sự hợp tác trong vấn đề phục vụ lợi ích chung trong cộng đồng. Tôi nghĩ có lẻ vì thiếu những người gương mẫu để noi theo, người dân cảm thấy vô vọng, buồn rầu và trở nên thụ động. Một khi đã tạo được cái đà, chúng tôi sẽ mở rộng tầm hoạt động đến các tỉnh thành khác. Thêm vào đó, chúng tôi sẽ cố gắng lập ra một đội đá banh nhỏ, hoặc một đội bóng rỗ nhỏ để các em vận động. Ngoài lợi ích giúp các em khỏe mạnh về thể chất lẫn trí não, thể thao còn giúp các em có tinh thần đồng đội, hổ tương lẫn nhau. Tinh thần thể thao sẽ giúp các em hợp tác với nhau để hướng tới một mục đích chung. 

Đây là một dự định khó khăn và đầy lý tưởng - như vậy thì "Bằng Cách Nào Để Ăn Một Con Voi?: Từng Miếng Một" như câu hỏi và trả lời trong tựa đề cuốn sách của tác giả Bill Hogan. Thật giống như vậy, chúng tôi sẽ bắt đầu từng bước nhỏ, dần dần tạo nên một nền tảng để các bạn khác gia nhập, đóng góp thêm vào cho đến khi đạt đến mục tiêu.  

Tôi tin rằng một khi người dân biết được và quen sống trong môi trường sạch sẽ lành mạnh, cùng với sự hổ tương trong cộng đồng, họ sẽ nghĩ đến công lý, luật pháp, lẻ công bằng, và quyền được sống trọn vẹn với nhân cách. Nếu những điều quý giá này bị chà đạp bởi nhà cầm quyền, người dân sẽ kiên quyết nổi dậy để dành lại những quyền căn bản nhất của con người. Đấy là mục tiêu tối hậu cho một xã hội dân chủ. 

Trần Khanh
California
Ngày 3 tháng 1, 2012

No comments:

Post a Comment